Lời giải Câu tham khảo Mẫu 3 Phân tích hai khổ thơ cuối trong bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh – Văn mẫu 11 Cánh diều.
Câu hỏi/Đề bài:
“Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường người nào chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời ko còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả lúc chết đi rồi”
Tình yêu đối với mỗi con người luôn là điều kỳ diệu và thiêng liêng, là tình cảm cao quý và rất đáng trân trọng. Nữ sĩ Xuân Quỳnh dành cho tình yêu một khoảng trời mến thương lớn lao, để lúc viết về nó, mỗi chữ, mỗi lời từ cây bút đấy đều khiến người đọc rung động. Nếu trong ” Tự hát” Xuân Quỳnh viết về một trái tim yêu đầy mãnh liệt, trường tồn dẫu cho cả lúc tim có ngừng đập đi nữa thì tới với “Sóng”, thi sĩ đã cho ta cảm thu được những cung bậc xúc cảm, những nỗi nhớ những thiết tha, lòng thủy chung lớn lao của người con gái lúc yêu. Và ko chỉ vậy, hai khổ thơ cuối bài còn cho ta thấy được cả những nỗi trằn trọc và khát khao trong tình yêu:
“Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”
Hạnh phúc rồi sẽ ra sao, có tới được bờ bến của tình yêu hay rồi sẽ phải chịu lưng chừng, khoảng cách. Liệu rồi, hạnh phúc có mỏng manh, có để tan vỡ như bình pha lê xinh tươi nhưng lỡ rớt rồi sẽ mãi không thể vẹn nguyên. Thời kì vẫn vậy, vẫn luôn khiến lòng người khắc khoải một nỗi lo, một nỗi sợ vương vấn bởi nó cứ vô tình lướt qua, chẳng kì vọng người nào, cứ chảy trôi như thế. Xuân, hạ, thu, đông bốn mùa cứ theo vòng tuần hoàn tới rồi đi, hững hờ trước trái tim bao kẻ tiếc nuối bởi thời kì. Cuộc đời tuy có ” dài” đấy nhưng rốt cuộc thì nó vẫn là hữu hạn, vẫn ko thể sánh bước mãi mãi cùng thời kì, bởi vậy nhưng lúc này đây, Xuân Quỳnh đang lo lắng, đang trằn trọc cho tình yêu, cho ” năm tháng qua đi” sẽ ko thể trở lại, tình yêu trào dâng mới hôm nay rồi sẽ thành xưa cũ của hôm qua nhưng thôi. Người con gái càng yêu nhiều, càng thương bao nhiêu thì càng lo sợ bấy nhiêu, đó là lẽ tự nhiên bởi người nào lúc yêu nhưng chẳng hoài nghi, chẳng suy nghĩ về tương lai cơ chứ? Và Xuân Quỳnh cũng thế, cũng lắng lo cho tình yêu như áng mây kia, biển có rộng, có dạt dào sự bao dung, có ngày đêm vỗ sóng đợi chờ tình yêu thì mây kia vẫn bay đi, bay về những chân trời xa lắm, nơi đó chắc gì đã có biển, đã có sóng, có “em”.
Tác giả lo lắng, suy nghĩ nhưng ko vì thế nhưng ngừng yêu, ngừng nhớ. Trái tim vẫn đập mãnh liệt lúc yêu và được yêu, vẫn muốn sống hết mình cho tình yêu của hôm nay, của hiện nay:
“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm vẫn vỗ”
Phải làm sao, làm sao để có thể tan thành từng con sóng, từng con sóng ngày đêm vỗ bờ, cất lên tiếng lòng của tình yêu, cất lên khúc nhạc của những thương yêu. “Làm sao” hai từ đấy thôi nhưng chứa đựng cả một khát khao đầy cháy bỏng, một mong muốn đầy thiết tha là có được tình yêu vẹn tròn, say đắm. Khát vọng yêu, khát vọng hạnh phúc xoành xoạch tồn tại trong trái tim mỗi người, khát vọng đấy càng lớn lao, dữ dội khôn xiết trong trái tim bao kẻ đang yêu. Cho nên nhưng trăm con sóng ngày đêm vỗ về nơi biển lớn của tình yêu đấy là trăm con sóng lòng xốn xang, dâng trào. Trăm con sóng đấy vẫn vỗ dẫu cho qua bao nhiêu năm nữa, dẫu cho thời kì có vô tận thì cũng ko bao giờ lấp đi biển kia được, lấp đi được tình yêu kia được bởi đó mãi luôn vĩnh cửu, trường tồn.
Tác giả nói lên tâm tình của bao người trong đó, đặc thù là những thế hệ trẻ. Người ta bảo, lúc yêu đàn ông phải là người chủ động, nhưng với Xuân Quỳnh, thi sĩ đã vượt qua biên giới đó, chủ động làm chủ tình yêu, nói lên tiếng nói khát khao tự trái tim mình, mang tới một quan niệm tình yêu hết sức mới mẻ và đầy nhân văn. Có những thứ như tình yêu ko dễ gì có được nhưng lại có thể dễ dàng mất đi nếu người nào đó thay lòng, bởi vậy, trong tình yêu bao giờ cũng cần sự thủy chung, cần sự vun vén và cả những lăng lỡ cho tình yêu đấy. Để có thể có một tình yêu thật đẹp, thật thơ, mãi mãi thế hệ sau còn trân trọng và gợi nhắc như tình yêu của thi sĩ Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ.