Dựa vào đoạn trích truyện Đoá hồng đẫm sương của Võ Chí Nhất để sáng tác một truyện trinh thám. Lưu ý. Hướng dẫn giải Giải Bài tập 3 Viết trang 12 sách bài tập Ngữ văn 9 – Kết nối tri thức với cuộc sống – . Dựa vào đoạn trích truyện Đoá hồng đẫm sương của Võ Chí Nhất ở bài tập 6 phần Đọc hiểu…
Đề bài/câu hỏi:
Dựa vào đoạn trích truyện Đoá hồng đẫm sương của Võ Chí Nhất ở bài tập 6 phần Đọc hiểu và thực hành tiếng Việt, hãy viết một truyện trinh thám ngắn, trong đó câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất, qua lời của nhân vật nữ cảnh sát Hà “ớt”.
Hướng dẫn:
Dựa vào đoạn trích truyện Đoá hồng đẫm sương của Võ Chí Nhất để sáng tác một truyện trinh thám. Lưu ý:
– Câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất, qua lời của nhân vật nữ cảnh sát Hà “ớt”.
– Có thể sáng tạo câu chuyện theo ý tưởng của mình
Lời giải:
Tôi là Hà “ớt”, một cái tên mà đồng nghiệp hay gán cho tôi vì tính tình nóng nảy và không ít lần sẵn sàng “ra tay” nếu mọi chuyện đi quá xa. Nhưng có lẽ trong vụ án lần này, thứ tôi cần không phải là sức mạnh, mà là sự kiên nhẫn đến mức tỉ mỉ.
Buổi sáng hôm đó, thành phố vẫn chìm trong làn sương sớm mỏng manh, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một cơn sóng không tên. Từ cửa sổ, tôi nhìn ra xa, nơi ánh đèn đường lấp ló, mờ ảo như chờ đợi điều gì đó ghê gớm xảy ra. Và điều đó đã đến, dưới dạng một cuộc gọi khẩn cấp từ Đội Điều tra. Một xác chết, một người phụ nữ, bị phát hiện trong một căn phòng khóa kín. Trên tay nạn nhân, một đóa hồng đỏ thẫm, đẫm trong sương sớm, giống như trong cuốn sách của Võ Chí Nhất mà tôi đã từng đọc vào những ngày không có vụ án.
Tôi có mặt tại hiện trường trong chưa đầy mười lăm phút. Căn phòng không lớn, nội thất đơn giản, nhưng ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ tạo nên một không gian u ám. Xác người phụ nữ nằm yên trên sàn, gương mặt không biểu lộ sự đau đớn, nhưng đôi mắt mở trừng trừng như chờ đợi ai đó đến giải thoát.
Manh mối đầu tiên tôi nhìn thấy là đóa hồng trên tay nạn nhân. Những giọt sương còn đọng trên cánh hoa không hề bị phá vỡ, như thể thời gian ngừng lại ngay trước khi bi kịch xảy ra. Tôi cúi xuống, ngửi nhẹ đóa hồng, trong đầu tôi không ngừng nhớ đến đoạn miêu tả trong truyện “Đóa hồng đẫm sương” của Võ Chí Nhất. Liệu có ai đó đang muốn gửi một thông điệp? Một kẻ nào đó tinh vi, lẩn khuất trong bóng tối của sự hoàn hảo?
Câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là: Làm sao hung thủ có thể vào và ra khỏi căn phòng khóa kín này mà không để lại dấu vết? Tôi dừng lại một lát, ngắm nhìn khung cửa sổ khép hờ, hơi lạnh từ ngoài tràn vào như nhắc nhở tôi về những điều không thể. Nhưng tôi biết, không gì là không thể. Tôi cần xâu chuỗi lại mọi thứ.
Manh mối thứ hai: Cửa sổ. Có vẻ như nó chính là con đường duy nhất để hung thủ thoát ra, nhưng những dấu chân trong sương lại dẫn tôi ra một hướng khác hẳn…
Vụ án này không đơn giản, nhưng tôi, Hà “ớt”, không bao giờ chịu khuất phục trước khó khăn.