Giải chi tiết Bài mẫu 3 Cảm nhận văn bản Nắng mới – Văn mẫu 8 Cánh Diều.
Câu hỏi/Đề bài:
Có lẽ những câu hát trên nằm trong bài hát Mẹ tôi của nhạc sĩ Trần Tiến rất đúng với tâm trạng của nhà thơ Lưu Trọng Lư khi sáng tác bài thơ Nắng mới, trích từ tập Tiếng thu. Bài thơ là nỗi lòng nhớ thương da diết và tình cảm yêu mẹ vô bờ của tác giả. Trong vô số những chủ đề sáng tác của văn học, tình mẫu tử và mẹ luôn là những chủ đề ý nghĩa nhất. Bởi tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng hơn cả trong cuộc sống này. Vậy nên, những tác phẩm viết về mẹ, về tình mẫu tử luôn có một sức hút lớn đối với em, bài thơ Nắng mới là một trong số đó. Sau khi đọc bài thơ, trong lòng em có rất nhiều cảm xúc đặc biệt.
Mở đầu bài thơ, tác giả Lưu Trọng Lư đã đưa em đến với một khung cảnh thiên nhiên vô cùng bình yên và thơ mộng được bao quanh bởi “nắng mới”:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Nắng mới theo em chính là ánh nắng những ngày đầu xuân, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để xua tan đi cái lạnh và ẩm ướt mà mùa đông để lại. Khi nắng mới về, chiếu sáng bên song cửa sổ tạo nên một khung cảnh thật bình yên làm sao nhưng lại cũng không kém phần buồn “não nùng” vì tiếng gió xao xác và gà gáy trưa trong không gian tĩnh lặng. “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, trong khung cảnh buồn man mác của mùa xuân đó, tác giả Lưu Trọng Lư lòng buồn nhớ lại những kí ức xưa cũ đã qua, những kí ức đó cứ “chập chờn” trở lại trong kí ức tác giả. Đọc đến đây, dù chưa biết những kỉ niệm đang quay lại trong đầu nhà thơ là gì, nhưng em cũng cảm thấy buồn theo nhà thơ, có lẽ bởi vì ngôn từ mà Lưu Trọng Lư sử dụng quá xuất sắc, nhờ có cách sử dụng từ điêu luyện đó, mà em như được lạc trong bức tranh thiên nhiên nắng mới tuy đẹp nhưng lại buồn rười rượi, khiến cho em đồng cảm sâu sắc với nhà thơ, vì cảnh sẽ sinh tình.
Rồi sau đó, em đã được đến thăm miền kí ức xưa cũ đó, ở đây, em được cảm nhận nỗi nhớ khôn nguôi và tình yêu tha thiết của tác giả dành cho người mẹ quá cố của mình:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.”
Nhà thơ Lưu Trọng Lư đã bày tỏ nỗi nhớ người mẹ hiền trực tiếp qua câu thơ “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời”, chắc bởi vì, nỗi nhớ mẹ của tác giả đã bị kìm nén quá lâu, đến khi gặp lại khung cảnh nắng mới khi xưa trong kí ức đã như chìa khóa mở cửa cho nỗi nhớ của nhà thơ xuất hiện và trực trào ngay lập tức. Khi mẹ còn sống, tác giả mới lên mười tuổi, trong kí ức của ông, mẹ thường hay mặc tà áo màu đỏ quen thuộc. Nắng mới về, mẹ sẽ mang đồ ra phơi để con mặc đồ được thơm tho, sạch sẽ. Khi ấy còn có mẹ, nên nắng mới về sẽ “reo” ở ngoài đồng nội, chắc nắng mới cũng như con, đều hạnh phúc vô cùng vì có mẹ ở bên. Khung cảnh mẹ xuất hiện trong kí ức nhà thơ thật hạnh phúc làm sao, em có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và sự an tâm của tác giả lúc mẹ còn sống. Tình yêu của nhà thơ Lưu Trọng Lư dành cho mẹ của mình sẽ theo nhà thơ đến hết cuộc đời này, nhà thơ khẳng định rằng “Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ”. Nhà thơ vẫn còn thấy được hình dáng mẹ đang tất bật “vào ra”, để chăm lo cho mái ấm nhỏ. Và chi tiết đặc biệt nhất về mẹ được nhà thơ nhắc tới trong bài đó chính là mẹ có “nét cười đen nhánh”, không phải nụ cười mà là nét cười, cách miêu tả của nhà thơ khiến cho em cảm nhận được mẹ là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng và ấm áp. Vì nét cười ở đây chính là kiểu cười vô cùng nhẹ nhàng, kín đáo và không hề lộ liễu, nhà thơ phải rất yêu mẹ của mình, mới có thể nhớ được nét cười đó của mẹ sau bao nhiêu năm như vậy. Mẹ của nhà thơ Lưu Trọng Lư quả là một người phụ nữ Việt Nam truyền thống, luôn dịu dàng và tần tảo chăm sóc cho con cái cả cuộc đời.
Bài thơ Nắng mới của tác giả Lưu Trọng Lư đã mang tới cho em nhiều cảm xúc thật đặc biệt. Qua bài thơ, em cảm nhận được nỗi nhớ và tình yêu mẹ vô bờ của tác giả. Nhờ đó, em tự nhận thấy trách nhiệm phải hiếu thảo của mình đối với mẹ và càng yêu thương mẹ của mình nhiều hơn. Em tin rằng không chỉ riêng mình em, mà tất cả mọi người sau khi đọc xong bài thơ đều sẽ nhận được thông điệp ý nghĩa về tình mẫu tử mà tác giả Lưu Trọng Lư gửi gắm.
Bài làm 3
Nếu như chúng ta từng cảm động với bài thơ Bầm ơi của nhà thơ Tố Hữu viết về hình ảnh người mẹ tần tảo hi sinh trong thời kỳ kháng chiến thì Lưu Trọng Lư cũng đem đến cho chúng ta một mạch cảm xúc tương tự về hình ảnh người mẹ trong bài thơ Nắng mới. Nắng mới là một trong những bài thơ hay và tiêu biểu của nhà thơ Lưu Trọng Lư khi nói về người mẹ.
Lưu Trọng Lư là một trong những nhà thơ đi đầu trong phong trào thơ mới. Là người biết tiếp thu những cái mới, biết thay đổi và thoát ra những giá trị cứng nhắc. Với thể thơ mới thì Lưu Trọng Lư có thể bày tỏ lên được nỗi lòng của mình một cách tối đa nhất có thể. Nắng mới là một trong những tác phẩm thuộc vào tập thơ ” Tiếng thu” . Đây là tác phẩm đề cập đến tình cảm gia đình, đặc biệt là tình yêu nỗi nhớ dành cho người mẹ. Khi viết về người mẹ thì đã có nhiều nhà thơ tái hiện rất thành công về hình ảnh người mẹ tần tảo hi sinh nhưng với Lưu Trọng Lư thì ông đã tái hiện lên một hình ảnh người mẹ ngoài sự hi sinh thì còn mang đậm nét của hình ảnh người phụ nữ Việt, gắn liền với hình ảnh thôn quê.
Với một chủ đề về gia đình quá là quen thuộc thì tác giả vẫn giữ và tạo cho mình những nét riêng. Ông đã làm mới và đưa vào tác phẩm một cách khéo léo. Ngay ở phần đầu ông đã thể hiện lên sự nhớ thương và tình cảm sâu đậm dành cho người mẹ với lời đề từ” Tặng hương hồn thầy mẹ” Ở phần đầu thì tác giả đã mở đầu khung cảnh thiên nhiên làng quê bình dị với câu thơ:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song
Xao xác, gà trưa gáy não nùng”
Với hai câu thơ đầu này tác giả đã tái hiện lên khung cảnh thôn quê vô cùng quen thuộc như là ” nắng mới” ” gà trưa” đây là hình ảnh mà chúng ta có thể thấy một cách quen thuộc và thường xuyên ở thôn quê Việt Nam. Gợi lên hình ảnh làng quê Việt Nam yên bình và nên thơ. Tuy nhiên với hai câu thơ đầu này thì các bạn đặc biệt chú ý đến với hai hình ảnh đối lập đó là nắng mới gợi lên sự tươi vui, đầy năng lượng thì từ xao xác hay não nùng lại gợi lên sự đối lập đến kỳ lạ. Trái ngược với sự tươi vui là sự buồn hiu hắt và thanh vắng chỉ nghe tiếng xao xác của tiếng gà trưa hay là tiếng lá – những âm thanh quen thuộc của làng quê. Nó không còn tươi vui hay nhộn nhịp như là nắng mới. Nhân vật trữ tình đã trực tiếp thể hiện nỗi buồn khi nhớ lại những hồi ức về quá khứ
“Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng
Chập chờn sống lại những ngày không”
Hai câu thơ này đã tái hiện lên những ký ước thời dĩ vãng đã sống lại trong lòng của nhân vật trữ tình. Đặc biệt thì với từ láy ” chập chờn” thì khiến chúng ta liên tưởng đến sự hồi tưởng không liên tục. Những kỷ niệm quay về lúc gần lúc xa, mơ hồ và không xác định. Nó thể hiện lên sự mông lung và chập chờn của tác giả. Bởi lẽ những hình ảnh quen thuộc và gợi nhớ như vậy thì nhân vật trữ tình đã theo dòng ký ức đấy mà nhớ về người mẹ của mình.
” Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời,
Lúc người còn sống, tôi lên mười
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi”
Hình ảnh người mẹ được giải bầy vô cùng tự nhiên và chân thật gần gũi với mỗi chúng ta. Tác giả đã không hề ngần ngại khi nói về nỗi nhớ thương của mình dành cho người mẹ “tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời” , nhân vật đã nhớ đến với mẹ trong công việc hàng ngày quen thuộc như là mỗi lần nắng mới lên thì mẹ sẽ phơi áo. Hình ảnh chiếc áo đỏ đã sặc sỡ sắc màu đỏ tươi, mang một sắc màu tươi mới mà lại kết hợp với hình ảnh nắng mới thì tưởng chừng như cả không gian đang bừng lên sắc màu, đẹp đẽ. Nó hoàn toàn trái ngược với hình ảnh ánh nắng xác xơ ở phía trên, phải chăng thì tác giả đang muốn nói lên rằng khi có mẹ thì mọi thứ đều trở nên tươi sáng và đẹp đẽ khi không còn mẹ thì tất cả chỉ là nỗi nhớ khôn nguôi. Một phần nào đó ta cũng cảm nhận được sự hoài niệm quá khứ trong chính tác giả.
“Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè, trước giậu thưa”
Đây là một hình ảnh thơ rất là hay, ở câu thơ này thì hình ảnh người mẹ lại được tái hiện lên với nét tiêu biểu của người phụ nữ Việt đó là phong tục nhuộm răng đen ngày xưa. Theo tiêu chuẩn cái đẹp ngày xưa thì răng đen chính là tiêu chuẩn của cái đẹp, một bộ răng đen óng thì mới được coi là đẹp. Nét cười ngại ngùng, dịu dàng được che bởi tay áo nhưng vẫn không che đi hết cái đẹp, cái duyên của người phụ nữ Việt. Không chỉ đề cập đến cái đẹp xưa về ngoại hình mà nhà thơ cũng rất tinh tế khi khen phụ nữ Việt những con người tần tảo sớm khuya dưới cái nắng chói chang của trưa hè thì người phụ nữ vẫn tần tảo lao động.
Thông qua những hình ảnh thơ quen thuộc và rất đỗi bình dị và Lưu Trọng Lư đã tái hiện lên hình ảnh người mẹ đáng kính, tần tảo mang nét đẹp của người phụ nữ Việt. Thông qua bài thơ Nắng mới thì tác giả không chỉ thể hiện lên tình cảm sâu nặng với người mẹ còn thể hiện lên sự tinh tế và thành công trong sử dụng các biện pháp nghệ thuật. Ông đã đan xen những chi tiết ở hiện tại và quá khứ, giúp làm nổi bật nỗi nhớ khôn nguôi của người con, ngôn ngữ thơ giản dị tất cả đã làm nên một tác phẩm vô cùng ý nghĩa và dễ tiếp cận.
Thông qua bài thơ nắng mới của Lưu Trọng Lư lại khiến tôi nhớ đến hình ảnh người mẹ trong bài thơ Bầm ơi của Tố Hữu. Cũng là hình ảnh người mẹ tần tảo, sớm khuya những Tố Hữu lại chú tâm nói về sự cực khổ của người mẹ trong thời kì kháng chiến. Dẫu có lạnh buốt dưới cái thời tiết mùa đông thì người mẹ này vẫn tần tảo vẫn luôn cố gắng làm việc chăm chỉ, đó còn là nỗi khổ cực cô đơn của người mẹ khi có con đi kháng chiến đằng đẵng 10 năm trời. Tuy vậy thì Tố Hữu và Lưu Trọng Lư đều thể hiện rất thành công hình ảnh người mẹ, mang đậm nét của phụ nữ Việt.
Nắng mới là một trong những tác phẩm hay và đến nay vẫn được lưu truyền đến người đọc, bởi đây là tác phẩm được đánh giá là một tinh hoa trong nền văn học Việt Nam. Tuy viết về một chủ đề đã cũ nhưng bài thơ “Nắng mới” vẫn mang đến những giá trị sống vô cùng tốt đẹp. Đó chính là lí do tác phẩm sẽ mãi giữ vững vị trí của mình trong kho tàng văn học Việt Nam.