Hướng dẫn giải Câu tham khảo Mẫu 1 Viết bài văn biểu cảm về thầy giáo – Văn mẫu 7 Kết nối tri thức.
Câu hỏi/Đề bài:
Mỗi chúng ta, ai cũng mong sau này mình trở thành một người tài giỏi, sống có ích cho xã hội. Để làm được điều đó không thể vắng bóng công ơn của những người thầy, người cô dìu dắt chúng ta trên con đường chinh phục tri thức. Chắc hẳn trong lòng mỗi người, ai cũng có sự ngưỡng mộ nhất định dành cho thầy giáo. Đối với bản thân tôi, thầy giáo chủ nhiệm năm lớp bốn là người mãi luôn sống trong lòng tôi.
Gia đình tôi là người gốc Bắc, đến khi tôi học hết lớp ba thì có biến cố xảy ra và cả nhà quyết định chuyển vào Nam sinh sống. Lúc đó, tôi chỉ là một học sinh bình thường, không giỏi giang hay hơn ai gì cả. Chuyển đến một môi trường mới, một cuộc sống mới với bao lạ lẫm, tôi cảm thấy thật cô độc và buồn bã. Ngày đi học cũng đến. Tôi được người quen xin cho vào ngôi trường ở gần đó để theo học. Ngày đầu đến lớp, thầy giáo chủ nhiệm bước vào trong tà áo dài trắng tinh khôi mỉm cười nhìn tôi thân thiện. Thầy giới thiệu tôi với mọi người, hỏi han những câu chuyện và động viên tôi trong học tập. Tôi không nhớ hết ngày hôm ấy đã nói những gì nhưng giọng nói trầm ấm của thầy đã in sâu vào tâm trí tôi với những hình ảnh đẹp đẽ nhất.
Ngày tháng trôi đi, tôi dường như đã quen hơn với môi trường ở đây. Mỗi tuần, thầy đều gặp riêng tôi để hỏi han, vì thầy biết tôi lạ lẫm với môi trường mới, cần phải thích nghi nhiều thứ nên sợ tôi không theo kịp mọi người. Trên lớp, thầy quan tâm đến tôi nhiều hơn, ân cần bảo ban cho tôi học tập, tỉ mỉ giải đáp những thắc mắc của tôi. Và cứ thế, tôi tiến bộ từng ngày, thành tích học tập cũng được cải thiện đáng kể. Thầy chính là người truyền cho tôi cảm hứng và tình yêu thương để tôi vươn lên. Khi nhìn thành tích học tập của tôi, nét mặt thầy không khỏi vui mừng, xúc động. Suốt cả năm học, tôi có những tiến bộ vượt bậc, đến cuối năm tôi đứng trong top những bạn học sinh giỏi xuất sắc của trường. Không chỉ tôi mà cả gia đình tôi luôn thấy biết ơn và trân trọng những công ơn to lớn mà thầy dành cho tôi.
Bước sang năm học lớp năm, tuy không còn được thầy chủ nhiệm nữa nhưng tôi vẫn thường xuyên gặp thầy, chào hỏi và chia sẻ việc học tập cũng như cuộc sống với thầy. Thầy luôn cho tôi những lời khuyên đắt giá để tôi hoàn thiện bản thân mình. Cuối năm lớp năm, gia đình tôi lại quyết định chuyển về bắc, về quê hương để sinh sống. Chia tay miền nam, chia tay trường lớp sau gần hai năm gắn bó khiến tôi vô cùng buồn bã. Vì quyết định chuyển đi đột ngột, trong vòng một tuần, gia đình tôi đã chuyển về bắc. Tôi còn nhớ ngày hôm đó bố tôi lên trường xin cho tôi nghỉ học và chuyển đi, bố bảo tôi chào thầy chủ nhiệm và các bạn lần cuối để ra đi, tôi vẫn xin bố nán lại một chút rồi chạy ùa xuống lớp học thầy đang dạy để nói lời chia tay thầy.
Tuy đã về quê hương nhiều năm, tôi vẫn luôn mong có dịp quay lại nơi đó để gặp mọi người, để đến thăm thầy, hỏi han tình hình sức khỏe và cuộc sống của thầy. Tôi chưa bao giờ quên thầy và những công lao to lớn mà thầy đã làm. Không chỉ tốt với tôi, với những học trò khác và cả những đồng nghiệp, những người quanh mình, thầy luôn sống với tình yêu thương chan hòa. Ân cần, chu đáo với tất cả mọi người. Học sinh của thầy ai cũng lễ phép, hiếu thảo, trọng tình nghĩa. Thầy luôn tìm mọi cách giúp đỡ những bạn học sinh khó khăn có thể tiếp tục đi học và vươn lên thành người. Có nhiều anh chị khóa trước được thầy dạy dỗ đã trở thành con người có địa vị trong xã hội và được người đời kính trọng.
Nhiều năm qua đi, tuy chưa có cơ hội gặp lại thầy nhưng những lời thầy dạy và sự ân cần, trìu mến của thầy vẫn luôn tồn tại như mới ngày hôm qua trong kí ức của tôi. Những tình cảm, sự quan tâm của thầy sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời và nhắc nhở tôi sống tốt và khắc ghi hình ảnh thầy giáo vào trong trái tim.