Soạn văn Văn bản Xưởng Sô-cô-la – – Soạn văn 7 Chân trời sáng tạo siêu ngắn. Đây là một xưởng quan trọng! – Ông Quơn-cơ nói lớn,…
Xưởng Sô-cô-la
– Đây là một xưởng quan trọng! – Ông Quơn-cơ nói lớn, lấy trong túi ra một chùm chìa khóa và tra một chiếc vào ổ khóa cửa. – Đây là trung tâm thần kinh của toàn nhà máy, trái tim của toàn bộ công việc. Và nó mới đẹp làm sao! Ta rất chú trọng làm cho ta vào nào! Nhưng phải cẩn thận đấy, các cháu thân mến của ta! Đừng có mật tỉnh táo, các xưởng của ta phải đẹp! Ta không thể chịu được sự xấu xí trong nhà máy! Vậy chúng ta vào nào! nhưng phải cẩn thận đấy, các cháu thân mến của ta! Đừng có mất tỉnh táo! Đừng quả phấn khích! Hãy bình tĩnh:
Ông Quan-cơ mở cửa. Năm đứa trẻ và chín người lớn bước vào, – và ôi chao, một cảnh tượng kì lạ biết bao đập vào mắt họ!
Họ đang nhìn xuống một thung lũng rất đẹp với những đồng cỏ xanh rờn hai bên. Và ở đáy thung lũng, cuộn chảy một dòng sông nâu.
Điều kì dị nữa là giữa chừng luống chảy của con sông, có một con thác lớn – trên đỉnh một vách đá dựng đứng, nước cuốn cuộn trải thành một tấm màn rồi ào ào trút xuống thành một xoáy nước sôi sục đầy tia và bọt trắng xoá.
Bên dưới con thúc (và đây là cảnh tượng đáng kinh ngạc hơn cả), là một mớ những đường ống thuỷ tỉnh kếch xù từ đâu đó tít trên trần rủ xuống vục vào lòng sông. Chúng quả là kếch xù, những cái đường ống ấy. Có ít nhất là một tá đường ống như vậy hút cái thứ nước bùn nâu nâu từ dòng sông lên và chở nó đi, có trời biết là nó tới đâu. Vì đó là những ống thuỷ tinh, nên ta có thể tin Đan thác và những đường ống thấy cái chất lỏng ấy chảy và sủi bọt trong đó, và trên cái nền của tiếng thác đổ, ta có thể nghe thấy tiếng ục-ục-uc không dứt của những ống hút đang hoạt động.
Dọc hai bờ sông, cây cối với từng chùm hoa các màu đỏ, hồng và tím nhạt. Trong những cánh đồng cỏ, hàng ngàn cây mao lương hao vàng đua sắc.
– Kia! – Ông Quơn-cơ nói, vừa nhún nhảy vừa chĩa chiếc can đầu bịt vàng về phía dòng sông nâu. – Toàn sô-cô-la đấy! Từng giọt của con sông này đều là sô-cô-la nóng chảy thượng hảo hạng. Đích thị là thượng hảo hạng. Chỗ này có đủ sô-cô-la để đổ đầy tất cả các bồn tắm trong cả nước. Và tất cả các của ta. Chúng hút sô-cô-la lên và tải đến tất cả các xưởng khác trong nhà máy, bất cứ nơi nào bơi nữa. Ghê không? Và hãy nhìn những đường ống cần. Hàng ngàn lít mỗi giờ, các cháu thân mến ạ. Hàng ngàn và hàng ngàn lít.
Bọn trẻ và các phụ huynh sững sờ không nói nên lời. Họ bối rối. Họ bàng hoàng. Họ ngỡ ngàng và choáng váng. Họ hoàn toàn sửng sốt trước sự vĩ đại của toàn bộ cảnh tượng này. Họ chỉ biết đứng ngây ra nhìn.
Con thác là quan trọng bậc nhất. – Ông Quơn-cơ tiếp tục – Nó nhào trộn sô-cô-la. Nó khuấy đảo sô-cô-la. Nó đập và giã sô-cô-la. Nó làm cho sô-cô-la nhẹ tơi và ngầu bọt. Không có nhà máy nào khác trên thế giới nhào trộn sô-cô-la bằng thác nước. Nhưng đó là cách duy nhất thích hợp. Cách duy nhất. Các cháu có thấy những hàng cây của ta không? – Ông giơ chiếc can ra chỉ. Và các bụi cây nhỏ kia nữa? Các cháu thấy chúng có đẹp không? Ta đã nói với các cháu là ta ghét sự xấu xí mà. Cố nhiên là tất cả đều ăn được. Tất cả đều làm bằng một chất liệu khác ngon lành. Các cháu có thích những đồng cỏ của ta không – cỏ và cây mao lương hoa vàng? Cỏ mà các cháu đang giẫm lên đó, các cháu thân mến của ta, đều được làm từ một loại đường mềm có bạc hà mà ta vừa sáng chế ra. Thử nếm một cọng cỏ coi. Xin mời. Rất ngon.
Như một cái máy, mọi người cúi xuống ngắt một ngọn (Augustus Gloop), vì nó bứt cả một nắm tướng. Còn Vai-ô-let Bô-re-ga (Violet Beauregarde) thì trước khi nếm cọng cỏ, móc miếng kẹo cao su phá kỉ lục thế giới ra khỏi miệng, giắt vào sau vành tai.
– Tuyệt nhỉ! — Sác-li thì thầm – Ông nội, ông có thấy cái vị của nó tuyệt không?
Ông có thể ăn hết cả cánh đồng này? – Ông nội Châu nói với nụ cười khoái trá. – Ông có thể bò bốn chân như con bò và gặm hết từng cọng cỏ của cánh đồng này.
– Nếm thử cây mao lương hoa vàng coi. – Ông Quơn-cơ mời. – Nó còn ngon hơn đấy.
Thình lình, có tiếng la phấn khích vang lên.
Đó là Vơ-ru-ca Sot (Veruca Salt). Cô bé cuồng quýt chỉ sang bên kia sông
– Nhìn xem! Nhìn bên kia kìa! – Cô ta thét – Gì thế nhỉ? Anh ta di chuyển. Anh ta đang đi. Đó là một người tí hon. Đó là một người đàn ông tí hon. Kia kìa, bên dưới thác
Mọi người ngừng hái hoa mao lương vàng và nhìn sang bên kia sông
– Bạn ấy nói đúng, ông ạ. – Sác-li kêu to. – Đó là một người đàn ông tí hon. Ông có trông thấy không?
– Ông có thấy, Sác-li. – Ông nội Châu náo nức đáp.
Lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu kêu lên:
– Có hai người.
– Chu choa, đúng thế.
– Có hơn hai người đấy! Một, hai, ba, bốn, năm
– Họ đang làm gì đấy nhỉ?
– Họ từ đâu tới?
– Họ là ai?
Cả trẻ con lẫn người lớn đều chạy ào ào đến bờ sông để nhìn cho rõ hơn
– Nom họ thật kì lạ!
– Không cao hơn đầu gối mình!
– Nhìn mớ tóc dài của họ dài!
Những con người nhỏ xíu đó – không lớn hơn những con búp bê cỡ trung bình – đã ngừng những gì họ đang làm và lúc này, họ cũng đang nhìn lại đám người bên kia sông. Một trong số họ chỉ về phái lũ trẻ rồi thì thầm điều gì với bốn người kia và cả năm người phá lên cười khanh khách.
– Cơ mà họ không thể là người thật được… Sác-li nói
– Đương nhiên học là người thật mà – Ông Quơn-cơ đáp – Họ là người Umpơ-Lumpơ