Nhớ ngày Giỗ Tổ mùng mười tháng ba” Câu ca dao giản dị,…. Nội dung các em đang xem là một trong những bài viết thuộc “Chia sẻ một trải nghiệm về nơi em sống hoặc từng đến: Đền Hùng (tiếp) (tiếp)” trong Tổng hợp 50 bài văn chia sẻ một trải nghiệm về nơi em từng sống hoặc từng đến – Văn mẫu lớp 6 – Kết nối tri thức.
Câu hỏi/Đề bài:
“Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ ngày Giỗ Tổ mùng mười tháng ba” Câu ca dao giản dị, đậm đà tình nghĩa ấy đã đi vào lòng những người dân Việt Nam mỗi dịp tháng 3 về. Khi ấy, hàng ngàn người con đất Việt ở khắp mọi miền của Tổ Quốc lại hành hương về đất tổ, nơi cội nguồn của dân tộc. Với tôi cũng vậy, tôi mong được một ngày về thăm đất tổ Hùng Vương, nơi luôn là biểu tượng tôn kính, linh nghiêm, nơi hội tụ của những người con đất Việt. Và điều tôi mong ước đã đến. Tôi được tham gia cùng đoàn các thầy giáo, cô giáo, các bác phụ huynh và các bạn học sinh khối 7 trong chuyến đi trải nghiệm “Về với cội nguồn”. Tôi vẫn còn nhớ trong cái đêm đầu tiên trước ngày đi, tôi vừa vui sướng lại vừa hồi hộp và có một chút lo sợ. Tôi vui sướng bởi lẽ mai đã là ngày lên đường, cái ngày mà mỗi học sinh lớp 7 chúng tôi mong đợi từ lâu, nhưng tôi lại lo sợ vì đây là lần đầu tiên tôi rời xa bố mẹ, xa vòng tay ấm áp và sự quan tâm mà bố mẹ dành cho tôi. Thế nhưng, ngay lúc đó, mẹ lại đến bên tôi, động viên tôi và nói đây chính là bài học đầu tiên của con về sự tự lập. Ở một môi trường tập thể, tôi sẽ phải tự lực để hòa nhập được với nó mà không có sự trợ giúp của mẹ. Đây sẽ là bài học mà tôi không bao giờ quên trong cuộc đời. Thế rồi, ngày hôm sau, trên chiếc xe bus có gắn biển: “Lớp 7D”, chúng tôi khởi hành “Về với cội nguồn”. Xe chúng tôi lướt nhanh trên con đường cao tốc rộng dài, bỏ lại sau lưng thành phố thân yêu để về với miền đất thiêng liêng của Tổ quốc. Chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đứng trên miền đất tổ, miền đất đã trải qua bao mùa lịch sử anh hùng, từ thuở sơ khai đến buổi hoàng hôn nước nhà. Chúng tôi hồ hởi leo lên núi. Trong cái nắng dịu của những ngày đầu xuân, những con gió nhẹ khẽ thổi qua người tôi để thấy cái không khí giá lạnh của mùa đông vẫn còn. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và vinh dự khi được cùng đoàn trường THCS Lê Quý Đôn tới thăm nơi đây, nơi những vị anh hùng dân tộc với những truyền thuyết vẫn còn đến ngày nay. Tôi khẽ nhìn xung quanh, xa xa trên ngọn núi Nghĩa Lĩnh cao ngất trời, từng ngôi đền dần hiện ra trước mắt chúng tôi. Ngay đầu tiên là khu Đền Hạ với kiến trúc xưa cũ mang hình chữ Nhị, được xây dựng từ thế kỉ XVII. Tương truyền rằng, khi xưa kia, Đức mẹ Âu Cơ đã hạ sinh ra một bọc trăm trứng, trăm trứng nở thành trăm người con, là nguồn gốc của người Lạc Việt, mà con người thường thân mật gọi nhau là đồng bào. Chao ôi! Hai tiếng thốt lên thật thiêng liêng và cao cả, nó tượng trung cho sự đoàn kết, sự yêu thương gắn bó giữa các dân tộc anh em trên đất nước Việt Nam. Đi thêm 168 bậc nữa, chúng tôi tới đền Trung cổ kính, nơi đây mang đậm vể đẹp tự nhiên của thuở sơ khai. Tương truyền rằng, các thời đại vua Hùng đã chọn nơi này để họp bàn việc nước và tham quan, ngắm cảnh. Đồng thời đây cũng chính là nơi mà Lang Liêu – vị vua Hùng thứ 18 đã dâng lên vua hai thứ bánh Chưng – bánh Giầy tượng trưng cho trời – đất trong ngày lễ tiên đế. Nhưng có lẽ đặc biệt nhất vẫn là Đền Thượng. Nơi đây không còn mang vẻ dịu dàng như đền Hạ mà lại mang vẻ uy quyền của một vị quân vương. Chính tại nơi này, lăng mộ của vị vua Hùng thứ 6 đã được xây dựng và lưu giữ lại cho đến ngày nay. Ngoài ra nơi đây cũng còn có cột đá thề, được vua Thục Phán xây dựng để khẳng định lời thề với trời đất sẽ bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ Đại Việt . Sau khi tham quan Đền Hùng, mỗi chúng tôi ít nhiều đều cảm thấy tự hào vì dòng máu Lạc Hồng đang chảy trong trái tim mình và cũng tự hào vì là con dân Đất Việt, con cháu Rồng Tiên. Còn riêng tôi, tôi lại thấy hãnh diện không chỉ như vậy mà giờ đây tôi còn có thể khẳng định với bạn bè năm châu: ”Đất nước tôi, đất nước của những trang lịch sử hào hùng, đất nước của vua Hùng Đại Việt sẽ tồn tại và bền vững mãi.” Qua chuyến đi này, tôi đã có dịp được học hỏi rất nhiều, được hòa mình vào thế giới của lịch sử và niềm vui, được thể hiện tài năng và đơn giản là được gần bạn bè hơn. Tôi thầm hứa sẽ cố gắng học tập tập thật tốt để xứng đáng là con cháu rồng tiên, con dân Đại Việt.