Trang chủ Lớp 6 Văn lớp 6 Văn mẫu lớp 6 - Kết nối tri thức Bài tham khảo Mẫu 2 Đóng vai nhân vật Sọ Dừa kể...

Bài tham khảo Mẫu 2 Đóng vai nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện Sọ Dừa Văn mẫu lớp 6: Tôi là Sọ Dừa, được đặt tên như vậy vì hình dáng độc đáo của mình. Dù không có tay, không có chân, chỉ có cái đầu duy nhất

Lời giải Bài tham khảo Mẫu 2 Đóng vai nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện Sọ Dừa – Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức.

Câu hỏi/Đề bài:

Tôi là Sọ Dừa, được đặt tên như vậy vì hình dáng độc đáo của mình. Dù không có tay, không có chân, chỉ có cái đầu duy nhất, nhưng tôi luôn được cha mẹ yêu thương. Hôm nay, tôi muốn kể cho mọi người nghe về cuộc đời của mình.

Ngày ấy, khi cha mẹ tôi đã già nhưng họ không có con. Một ngày nọ, mẹ tôi đi vào rừng để kiếm củi trong ánh nắng mặt trời. Mẹ tôi tình cờ tìm thấy một cái sọ dừa dưới gốc cây và quyết định uống nước từ đó. Kỳ diệu là từ ngày đó, mẹ tôi mang thai tôi. Ít lâu sau, cha tôi qua đời và mẹ sinh ra tôi. Tuy nhiên, kỳ lạ là tôi mang hình dáng giống hệt một cái sọ dừa với đầy đủ mắt, mũi, miệng và tai nhưng thiếu đi tay, chân. Vì vậy, tôi được gọi là Sọ Dừa.

Thực tế, tôi có thể biến hình thành hình dáng con người, nhưng vì chưa đến thời điểm thích hợp, tôi luôn giữ bí mật và chỉ biến hình khi mẹ tôi không có mặt để giúp đỡ công việc nhà. Tuy nhiên, một ngày nọ, khi mẹ tôi đang buồn và tâm sự với tôi. Nhà của người khác có con biết đi chăn trâu giúp ba mẹ, nhưng vì tôi không có tay cũng chẳng có chân nên không thể làm gì. Sau khi ba mất từ khi tôi còn nhỏ, chỉ có mẹ làm việc, nhưng do tuổi già,sức yếu mẹ không thể làm thêm được nhiều. Nhà thì càng lúc càng nghèo. Nghe mẹ nói như vậy, tôi rất thương mẹ. Tôi liền nói với mẹ rằng:

– Mẹ ơi, con có thể chăn bò được đấy. Mẹ hãy nói với phú ông để con đi chăn cho ông ấy!

Ban đầu, mẹ không yên tâm để tôi làm công việc đó, nhưng sau nhiều lần năn nỉ, cuối cùng mẹ cũng đồng ý để tôi thử. Công việc chăn bò không khó gì đối với tôi. Tôi chăm sóc và thổi sáo cho đàn bò nghe, chúng ngày càng trở nên khỏe mạnh và béo tốt. Mẹ tôi rất vui và phú ông cũng hài lòng. Trong nhà phú ông có ba cô con gái, họ thay phiên mang cơm cho tôi. Nhưng hai cô chị tỏ ra khinh rẻ, coi thường tôi nghèo khó lại nhìn kì dị. Chỉ có cô út hiền lành đối xử với tôi rất chân thành. Tôi đã có tình cảm đặc biệt với cô em út với nét hiền lành và xinh đẹp ấy.

Rồi một ngày, tôi nói với mẹ rằng tôi muốn cưới cô gái trong nhà phú ông. Mẹ tôi nghe thấy như đùa, cười và nói:

– Con ơi, con gái nhà người ta xinh đẹp và gia đình họ cao sang, làm sao họ đồng ý gả cho con được! Nhiều chàng trai trong làng đã đến hỏi nhưng phú ông đều từ chối.

– Nhưng mẹ ơi, lần này con nghiêm túc thật đấy! – Tôi đáp.

Thấy tôi thật sự nghiêm túc, cuối cùng mẹ cũng quyết định đến nhà phú ông hỏi cưới cho tôi. Nghe mẹ nói như vậy, phú ông chỉ cười nhạo:

– Nếu như nhà con có thể chuẩn bị đầy đủ những lễ vật theo yêu cầu của ta, ta sẽ đồng ý gả một trong con gái ta cho con trai của con. Lễ vật bao gồm một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con heo béo và mười thùng rượu tăm. Hơn nữa, nhà con phải có một căn nhà ngói năm gian để con gái ta ở, ta không thể để con gái ta sống trong túp lều rách nát như vậy!

Mẹ tôi về nhà với tâm trạng buồn bã và nói với tôi:

– Con trai ơi, phú ông yêu cầu quá cao, làm sao nhà mình có thể đáp ứng hết được. Thôi con hãy từ bỏ ý định này đi.

Nghe mẹ kể về những lễ vật mà phú ông yêu cầu, tôi chỉ cười và nói:

– Mẹ hãy yên tâm, con sẽ tìm cách để có đủ những lễ vật đó.

Mẹ nghe nhưng ngờ vực, tưởng tôi nói cho vui nhưng bỗng đến ngày đưa sính lễ. Tôi biến ra vàng bạc, gia nhân,… trong nhà, tôi còn biến lều nhà thành một ngôi nhà năm gian để đáp ứng đủ yêu cầu của ông phú. Mẹ tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng cuối cùng bà ấy rất hạnh phúc và sung sướng. Tôi cưới vợ và tổ chức lễ cưới hoành tráng. Để không làm vợ tôi xấu hổ vì hình dạng của tôi, tôi quyết định biến thành người thật.

Sau khi kết hôn, tôi quyết định nghiên cứu kinh sử để tham gia thi Trạng Nguyên. Cuối cùng, tôi trở thành tân Trạng Nguyên và được vua phái đi sứ. Trước khi đi, lúc chia tay vợ, vì lo lắng và e ngại rằng cô khi ở nhà bị kẻ gian hãm hại, tôi đã trao cho cô ấy một con dao, một hòn đá để đánh lửa và hai quả trứng gà và dặn cô ấy mang theo để phòng thân. Thật đúng như linh cảm của tôi…

Trên đường trở về sau thời gian dài đi sứ, khi thuyền của tôi đi qua một hòn đảo, tôi thấy một người phụ nữ đang cầu cứu. Khi tôi lại gần, tôi bất ngờ nhận ra đó chính là vợ tôi. Tôi vừa vui mừng vừa lo sợ khi gặp lại cô ấy. Sau khi nghe cô ấy kể, tôi hiểu rằng hai người chị gái của cô ấy đã khiến cô ấy bị lạc ở hòn đảo này. Tôi cảm thấy xót xa cho cô ấy và hối hận vì không ở bên cô ấy để bảo vệ. Tôi cảm thấy tức giận với hai người chị vợ của mình. Khi tôi trở về nhà, tôi bảo cô ấy trốn vào phòng và mời mọi người đến dự tiệc linh đình. Cả gia đình cô ấy, kể cả hai chị gái, đến dự. Sau đó, tôi dẫn vợ tôi ra ngoài. Nhìn thấy cô ấy, hai chị gái cô ấy trở nên xanh mặt và sợ hãi. Không nói thêm một lời, hai người họ đã rời đi và không bao giờ quay trở lại. Từ đó, vợ chồng tôi sống hạnh phúc mãi mãi sau đó.