Đáp án Bài siêu ngắn Mẫu 1 – Văn mẫu lớp 6 Kết nối tri thức.
Câu hỏi/Đề bài:
Gia đình là điều tuyệt vời nhất mà mỗi người có được trong cuộc đời mình. Đó là nơi dù có đi đâu chúng ta đều muốn trở về thật nhanh để bên những người thân yêu của mình. Tôi cũng vậy, mỗi chiều thứ bảy, khi cả gia đình được ngồi quây quần bên nhau bên mâm cơm ngon mẹ làm, bên bàn uống nước để trò chuyện, tôi lại thấy hạnh phúc vô cùng.
Gia đình tôi cũng như bao gia đình bình thường khác. Bố tôi là một chú bộ đội đóng quân ở một đơn vị trên tỉnh. Tuy vậy, bố cũng chỉ được về thăm nhà mỗi dịp cuối tuần còn lại bố đều phải ở đơn vị để sắp xếp công việc của mình. Mẹ tôi là công nhân của một xưởng may gần nhà. Tuy là công việc không phải xa nhà như bố, cũng có nhiều thời gian bên chị em tôi hơn bố, thế nhưng, tôi không khỏi háo hức mỗi chiều thứ bảy khi mẹ được về sớm hơn thường ngày. Bởi mỗi buổi chiều ấy, tôi sẽ lại ngồi đoán xem hôm nay mẹ sẽ cho cả nhà ăn món ngon gì mẹ nấu. Điều đó khiến cho tôi không khỏi vui sướng. Và càng vui sướng hơn khi chiều thứ bảy, tôi được tha thẩn đến trường mẫu giáo đón thằng em trai mới năm tuổi của mình trở về nhà. Những lúc như vậy, tôi đều cảm thấy mình thật lớn, thật trưởng thành khi đã giúp đỡ được bố mẹ.
Hôm nay mẹ cũng được về sớm, mẹ cũng đã tạt qua khu chợ chiều mua đồ ăn về nấu cho cả nhà. Buổi chiều hôm ấy, bố đã thu dọn sân vườn, nhà cửa, dọn dẹp hết những đồ đạc chị em tôi đã bày cả tuần khiến cả nhà vừa sạch sẽ vừa sáng sủa hơn gấp nhiều lần. Hôm nay, mẹ đãi chị em tôi món nộm tai heo cùng hoa chuối và món chả nem mà tôi thích nhất. Tôi cũng đã đón thằng cu Tít từ mẫu giáo về, vậy nên tôi sẽ đi giúp đỡ mẹ nhặt rau.
Trong khi bố tôi thảnh thơi ngoài vườn xem những hàng cây cảnh, bắt sâu nhổ cỏ cho đám hoa thì mẹ lại tất bật trong gian bếp. Từng món từng món mẹ nấu ra đều thơm phức làm tôi đột nhiên đói vô cùng. Thật vui sướng khi một chút nữa sẽ được thưởng thức những món ngon ấy của mẹ.
Đúng sáu giờ tối, sau khi cả nhà tắm rửa xong xuôi, mẹ bê mâm cơm dọn sẵn ra bàn ăn. Chị em tôi xúm xít tranh nhau chỗ ngồi của mình. Mẹ cười rồi bảo tôi mời bố vào ăn cơm. Cả nhà tôi quây quần bên mâm cơm nóng hổi, thơm phức. Bố kể chuyện ở doanh trại, kể chuyện về việc huấn luyện những người lính mới nhập ngũ. Bố còn kể thêm về anh chàng lính mới của bố vừa vụng về lại vừa hài hước, khiến cho chị em tôi không khỏi bật cười thật to. Bố cũng nói rằng công việc ở đơn vị cũng bận rộn khiến cho bố không thường xuyên về thăm nhà được nên dặn chúng tôi phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ và hãy luôn phụ giúp mẹ công việc trong nhà.
Còn mẹ thì ngồi nhìn ba bố con tôi ăn và mỉm cười thật tươi. Mẹ nói mẹ thích nhất được ngắm ba bố con tôi ăn những món ăn mẹ nấu thật ngon lành. Công việc của mẹ luôn vất vả, chịu nhiều áp lực. Nhưng mẹ vẫn luôn cố gắng để cho chị em tôi có được nhiều điều tốt nhất. Bố cũng gắp thức ăn cho mẹ, bố bảo mẹ vất vả nhiều nên ăn tẩm bổ.
Còn thằng em tôi và tôi thì chí chóe nhau giành ăn hết các món của mẹ nấu. Nó cũng ngồi thao thao bất tuyệt kể về những câu chuyện ở trường mẫu giáo. Nào là chuyện thằng Nam bị ngã, bị chảy máu ở chân khiến cô giáo phải băng bó cho nó, nào là chuyện thằng Dương lớn vậy rồi vẫn còn ngọng líu ngọng lô, cô giáo dạy mãi mà nó không chịu sửa, … Những câu chuyện hồn nhiên của thằng bé khiến cho cả nhà tôi phải cười ngặt nghẽo vì sự đáng yêu hồn nhiên của nó.
Sau khi kết thúc bữa ăn, tôi và em phụ mẹ dọn bàn. Bố kê lại bàn ghế rồi ra phòng khách ngồi uống trà và xem thời sự. Xong việc, ba mẹ con tôi lại quây quần quanh bố, cùng bố kể những câu chuyện vui.
Buổi chiều thứ bảy qua đi thật nhanh. Thứ hai lại tới, bố trở lại đơn vị còn mẹ và chị em tôi cũng bắt đầu tuần công việc mới của mình. Thế nhưng, mỗi chiều thứ bảy, tôi luôn mong ngóng gia đình tôi quây quần hạnh phúc bên nhau như thế này. Tôi mong gia đình tôi sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc như bây giờ và chúng tôi sẽ có thêm được thật nhiều chiều thứ bảy ý nghĩa như thế này nữa.