Giải Văn bản Hoàng Hạc lâu (Thôi Hiệu) – – Soạn văn 12 Chân trời sáng tạo. Phiên âm: Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, Thủ địa không dư Hoàng Hạc lâu….
Hoàng Hạc lâu
Thôi Hiệu
Phiên âm:
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thủ địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thể thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hưởng quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Dịch nghĩa:
Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn trơ lại lầu Hoàng Hạc.
Hạc vàng đã bay đi mất không trở lại,
Mây trắng nghìn năm vẫn lững lờ bay.
Dòng sông trong vắt soi bóng cây Hán Dương,
Cỏ thơm xanh rì trên bãi Anh Vũ
Hoàng hôn xuống, quê hương ở đâu?
Khói sóng trên sông khiến lòng người buồn bã.
Dịch thơ:
Bản dịch của Tản Đà.
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trợ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xưa Anh Vũ xanh dày cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai?
Bản dịch của Nguyễn Khuê:
Cưỡi hạc người xưa đi đã lâu,
Còn đây Hoàng Hạc chỉ tro lầu.
Hạc vàng biền biệt từ xưa ấy,
Mây trắng lững lờ đến mãi sau.
Sông tạnh Hán Dương cây lắng bóng,
Bãi thơm Anh Vũ có tươi màu.
Chiều hôm quê cũ nơi nào nhỉ
Khói sóng trên sông giục khách sầu.
(In trong Tự học Hán văn, Nguyễn Khuê, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1995, tr. 99 – 101)