Hai cậu học trò là Tuấn và Quỳnh bởi lòng kính mến và tò mò đã cùng nhau đến thăm nhà “Ông Già Bến Ngự – cụ Phan Bội Châu…. Nội dung các em đang xem là một trong những bài viết thuộc “Phân tích văn bản Ngôi nhà tranh của cụ Phan Bội Châu ở Bến Ngự (tiếp)” trong Bài 9: Những chân trời kí ức – Văn mẫu 11 Chân trời sáng tạo.
Câu hỏi/Đề bài:
‘Ngôi nhà tranh của cụ Phan Bội Châu ở Bến Ngự’ là một câu chuyện lịch sử về một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đấu tranh giành độc lập của dân tộc Việt Nam. Văn bản giúp người đọc hiểu rõ hơn về tầm quan trọng của cụ Phan Bội Châu đối với dân tộc Việt Nam, cũng như sự nỗ lực của ông trong việc giáo dục, truyền đạt tinh thần đấu tranh cho thế hệ sau.
Hai cậu học trò là Tuấn và Quỳnh bởi lòng kính mến và tò mò đã cùng nhau đến thăm nhà “Ông Già Bến Ngự – cụ Phan Bội Châu khi lần đầu đặt chân đến Huế. Cụ Phan Bội Châu là người được nhận rất nhiều sự kính trọng và yêu mến. Đặc biệt, Tuấn rất ngưỡng mộ những bài học và sách vở do cụ Phan chỉ dạy. Vậy nên, dù biết rằng sẽ có một thám theo dõi, nhưng Tuấn vẫn rất rất muốn đến gặp cụ Phan Bội Châu. Căn nhà của cụ Phan là một căn nhà tranh ba gian, đơn xơ và giản dị hệt như phong cách sống của cụ. Xung quanh ngôi nhà có rất nhiều cây cối và lúc nào cũng mở cửa để có thể thoải mái đón tiếp bà con tới thăm. Dù vậy, căn nhà vẫn rất bình yên và tĩnh lặng, toát lên một vẻ trang nghiêm. Chính bởi vẻ tĩnh lặng và trang nghiêm này mà Tuấn đến thì không dám vào trong mà chỉ dám ngó vào trong, “đứng yên trên thêm, đợi xem có ai ra thì xin yết kiến cụ”. Khi gặp cụ Phan Bội Châu, Tuấn trở nên căng thẳng bởi sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng đã được gặp người mà mình ngưỡng mộ từ lâu. “Ông Già Bến Ngự xuất hiện với dáng vẻ hiền từ, phong thái thư thả và giản dị, hệt như một vị tiên ông: “Trông cụ không khác nào một vị tiên lão da mặt hồng hào, đang bước thung dung ở dưới bóng cây”. Cụ hỏi han về Tuấn và Quỳnh một cách thoải mái và ân cần. Sau đó, cụ còn truyền đạt chỉ dạy rất nhiều cho Tuấn và Quỳnh về cuộc sống, về lòng yêu nước và đặc biệt là lòng yêu thương nhân dân. Cuộc trò chuyện kết thúc khi mà cụ Phan Bội Châu tiếp tục bận rộn quay lại công việc bán gạo cho bà con cô bác đến mua. Hai cậu học trò Tuấn và Quỳnh khi ấy đã có thời gian để một lần nữa ngắm nhìn kỹ càng căn nhà tranh giản dị mà cụ Phan đang ở. Một căn nhà đơn sơ mộc mạc, một căn nhà ở nơi xóm nhỏ, xa xa là kinh thành Huế nhộn nhịp và các khu chợ đông đúc. Một ngôi nhà cách xa những khói bụi thành phố, cách xa ồn ào nhộn nhịp mà chỉ có sự giản dị và tình yêu nước thương dân của con người nơi đây. Cả cuộc đời cụ Phan Bội Châu sống với nước với dân, thanh bạch và chỉ dũng. Chính vì thế không chỉ riêng Tuấn, mà các thế hệ thanh niên lúc bấy giờ đều vô cùng ngưỡng mộ “Ông Già Bến Ngự và luôn tuân theo những lời chỉ dạy của cụ.
Ngôi nhà tranh của cụ Phan Bội Châu tại Bến Ngự cũng là một trong những tài sản văn hóa lịch sử của Việt Nam trong thế kỷ XX. Ngôi nhà tranh được xây dựng và thiết kế rất độc đáo, phản ánh tinh thần yêu nước của Phan Bội Châu và trở thành một biểu tượng của sự đấu tranh cho độc lập dân tộc Việt Nam. Việc miêu tả nhân vật Phan Bội Châu và ngôi nhà tranh của ông trong văn bản không chỉ thể hiện sự quan tâm đến lịch sử và văn hóa của Việt Nam, mà còn là sự ghi nhận, lưu giữ lại một phần ký ức về một thời kỳ đầy biến động và quan trọng trong lịch sử đất nước.