Trang chủ Lớp 10 Văn lớp 10 Văn mẫu 10 - Chân trời sáng tạo Mẫu 2 Phân tích nhân vật thầy Ha – men Văn mẫu...

Mẫu 2 Phân tích nhân vật thầy Ha – men Văn mẫu 10

Giải chi tiết Mẫu 2 Phân tích nhân vật thầy Ha – men – Văn mẫu 10 Chân trời sáng tạo.

Câu hỏi/Đề bài:

Lời giải:

Đoạn trích “Buổi học cuối cùng” trích từ tác phẩm “Chuyện kể của một em bé người An-dát” đã mang đến cho độc giả một câu chuyện cảm động về buổi học cuối cùng của các em vùng An-dát. Thông qua đoạn trích, nhà văn người Pháp An-phông-xơ Đô-đê còn khắc họa rõ nét hình ảnh người thầy Ha-men – một người có lòng yêu nước, yêu ngôn ngữ dân tộc tha thiết.

Bên cạnh đó, thầy Ha-men còn là một người có lòng yêu nước, yêu ngôn ngữ dân tộc da diết. Khi buổi học diễn ra, thầy không quên nói về vẻ đẹp của tiếng Pháp. Thầy nhắc nhở, dặn dò học trò của mình “phải giữ lấy nó trong chúng ta và đừng bao giờ quên”. Hay trong giờ viết tập, thầy còn chuẩn bị “những tờ mẫu mới tinh, trên có viết bằng chữ rông thật đẹp: Pháp, An-dát, Pháp, An-dát.”. Thầy hi vọng học trò của mình luôn biết yêu mến, nâng niu, trân trọng ngôn ngữ dân tộc. Từ đây, ta có thể cảm nhận được tình yêu da diết mà thầy Ha-men dành cho tiếng mẹ đẻ – “ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong sáng nhất”. Giây phút tiếng kèn của lính Phổ vang lên ngoài cửa sổ, thầy đã không kìm nổi nỗi xúc động ở bản thân “đứng dậy trên bục, người tái nhợt”. Lúc này đây, mọi lời nói đã nghẹn ứ nơi cổ họng. Sau cùng, bằng tất cả ý chí và quyết tâm, thầy đã cầm phấn viết lên bảng dòng chữ “NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM!”. Như vậy, tận sâu trong thâm tâm và trái tim thầy là hình bóng Tổ quốc và tiếng nói dân tộc. Hình ảnh thầy đứng dựa vào tường, chẳng nói một lời mà chỉ giơ tay ra hiệu “Kết thúc rồi… đi đi thôi!” làm chúng ta không khỏi cảm động.

Để làm nổi bật hình tượng nhân vật Ha-men, nhà văn Đô-đê đã sử dụng nhiều hình thức nghệ thuật độc đáo. Trước hết, ông đã rất thành công trong việc xây dựng nhân vật. Nhân vật thầy Ha-men hiện lên thật chân thực, rõ nét qua các chi tiết miêu tả trang phục, cử chỉ, lời nói, hành động,… Ngoài ra, việc sử dụng ngôi kể thứ nhất xưng “tôi” cũng giúp Phrăng dễ dàng bộc lộ suy nghĩ, cảm xúc về thầy Ha-men và buổi học cuối cùng.

Mỗi khi nhắc tới đoạn trích “Buổi học cuối cùng”, chúng ta sẽ chẳng thể nào quên hình bóng người thầy Ha-men yêu nghề, yêu tiếng nói dân tộc và yêu Tổ quốc tha thiết. Mong rằng, những giá trị nhân văn, tốt đẹp của tác phẩm sẽ luôn sống mãi theo dòng chảy thời gian.